
Tình yêu thương: chúng tôi sống trong tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ, dù anh em tôi xa nhà hơn 20 năm nhưng hàng tuần 4 người ở 3 nơi đều điện thoại liên lạc với nhau ít nhất 1 lần/tuần .Thời gian đầu lên Sài Gòn học, ba mẹ bắt phải điện thoại về nhà ít nhất 1 lần/tuần, vậy mà sau hơn 20 năm, điều này đã trở thành thói quen của gia đình tôi. Qua những chia sẻ chúng tôi ngày càng có nhiều sự thấu hiểu và yêu thương lẫn nhau. Đặc biệt,những điều biết ơn không thể nói thành lời dù xa nhà lâu năm nhưng sau mỗi trận giông bão: thất nghiệp & thất tình… vòng tay cha mẹ vẫn luôn dang rộng để đón ta trở về nhà, không một lời trách móc, tra hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi:”ổn không con” tự nhiên nước mắt cứ lăn dài trên má … Khi giông bão đến, Nhà cho ta điểm tựa, niềm tin vẫn còn cha mẹ, vẫn còn Nhà để trở về không có gì phải lo cả bạn nhe
