♥️Nhà tôi tọa lạc tại thị xã nhỏ, nằm ở cuối cùng của bản đồ Việt Nam, nơi đó có 4 thành viên gia đình của tôi ở đó: ba mẹ, anh trai và tôi
📺Tôi và anh hai sinh ra thuộc thế hệ 8X, khi đó đất nước còn nghèo, nhà đều nhà tranh vách lá nhưng tuổi thơ cũng chúng tôi rất giàu trải nghiệm và rất nhiều ký ức đáng nhớ không thể nào quên
📷Anh trai và tôi hoàn toàn ngược nhau, anh hai rất thích đọc sách tôi chả thích. Nên mỗi buổi sáng mẹ thường phát tiền ăn sáng cho hai anh em, ở nhà mẹ cũng thường mua sẵn nhiều mì gói để trong nhà . Anh hai tôi toàn ăn mì gói để dành tiền mua sách, báo. Còn tôi, cứ lấy tiền mua những món mình thích và nghĩ bụng có gì anh hai mua sách tui đọc ké vừa có sách vừa có thể ăn những món mình thích chứ mì gói ngán thấy mồ. Thẩy nhỏ mà tôi khôn lõi hông . Anh hai tôi như kiến tha lâu đầy tổ cứ nhịn ăn sáng mua sách báo nào là: mực tím,khăn quàng đỏ, teppi, đô rêmon, truyện nguyễn nhật ánh… nhiều lắm. Sau khi, đọc xong anh hai mua giấy kiếng bao lại cất trong tủ rất kỹ lưỡng, ít cho tôi đụng vô nói tôi làm hư, nhiều lúc tui cũng bực mình kệ ổng của ổng, ổng có quyền
🎞Thời đó, chỉ có ba tôi đi làm, mẹ thì ở nhà chăm sóc hai anh em tôi, do ở nhà nên mẹ thường làm nhiều thứ cho chúng tôi chơi và trải nghiệm: nào là chiên bánh khọt trong nồi đất nhỏ (bột do ngoại tôi làm sẵn ở quê gởi lên, ngoại nắn thành từng miếng nhỏ phơi khô) khi cần chiên chúng tôi chỉ cần pha với nước là có thể chiên được. Ngày đó nghèo đến nỗi bánh khọt chỉ có bột và rau mà ăn ngấu nghiến ngon lành, nào là làm bánh thục linh mẹ làm bột rồi cho chúng tôi nặn trong khuôn theo hình chúng tôi thích…Nào là trò chơi dân gian với mấy đứa trong xóm: tạt lon, chơi nhà chòi, nhảy lò cò… anh em tui cũng ma mảnh lắm, hai anh em bàn nhau khi nào 1 trong 2 anh em tui chơi trò chơi bị thua thì 1 đứa còn lại giả bộ chạy về nhà,xong chạy qua nói mẹ kêu về, thế là thoát nạn . Do khi bắt đầu chơi quy định chúng tôi là ba mẹ kêu về xem như xù
🌷Khi đến kỳ nghỉ hè, lúc đó tôi học tiểu học, anh hai học trung học, mẹ cho chúng tôi trải nghiệm tập kinh doanh, thế là nhờ ba chúng tôi đóng cho một sạp hàng nhỏ có mái che lợp bằng lá bên trên. Ba mẹ con tôi bày ra trước nhà bán nào là : cóc, ổi, xoài , me ngâm đường… đặc biệt mẹ làm mắm ruốc và muối ớt rất ngon nên món này chúng tôi bán rất chạy. Ngoài ra, bán pháo, bánh kẹo , trái cây…, đậu nành rang với cát, rang xong sàng cát ra, hạt đậu nành giòn thơm bùi… mẹ tôi phụ trách làm món trái cây ngâm đường, hai anh em tôi phụ mẹ bán hàng. Thỉnh thoáng, anh hai đi chợ mỗi khi hàng hết. Nói thiệt thời đó cũng đói mà nhìn đồ bán thèm gì đâu, mẹ không cho ăn nói để bán. Thế là tui nảy ra ý định ăn mấy trái nhãn đang bán khi mẹ và anh hai ra sau nhà, ăn xong tôi bỏ vỏ xuống mương làm sao mẹ tôi biết được. Vậy mà mẹ tôi biết được méc ba, lúc đó trong đầu tôi thắc mắc sao mà mẹ tôi biết được tôi đã vứt vỏ xuống mương rồi mà ta nhưng không dám hỏi mẹ 😍
📽Do nhà tôi đối diện nhà thờ tin lành, nên cuối tuần mọi người đi lễ rất đông , mỗi khi giờ nghỉ giải lao mọi người ùa qua mua ba mẹ con tui bán không xuể luôn, trải nghiệm vui và thú vị không thể nào quên được. Gần hết 3 tháng hè, bắt đầu đi học, mẹ tôi bắt dẹp bán tại sợ ảnh hưởng việc học của hai anh em . Sau mỗi kỳ bán, mẹ sẽ tổng kết lại thông báo với anh em chúng tôi số tiền lời, mẹ gởi ngoại tôi mua giống lúa về trồng, khi thu hoạch bán ra sẽ gởi lại cho chúng tôi tiền lời. Bây giờ suy nghĩ lại thời đó mẹ tôi đúng là dân kinh doanh chính hiệu đó trời. Luôn tìm cách để tiền đẻ ra tiền
🌻Sau này lớn hơn chút, việc học cũng nhiều hơn mẹ hông cho kinh doanh nữa, nhưng chắc có lẽ bản chất kinh doanh trong anh em tôi bắt đầu hình thành. Thế là, trong một dịp nghỉ hè, chúng tôi quyết định sẽ bày tất cả sách báo, truyện của anh hai đã mua trong suốt thời gian qua, đem cho thuê, bằng cách trải chiếu ở trước nhà bày sách báo ra cho những đứa trẻ hàng xóm thuê, đứa nào thuê đọc một lần với giá 1.000đ. Anh hai tui kỹ lắm chả cho mượn về nhà bắt đọc tại chỗ, mà thui kệ sách của ổng, tui chỉ bỏ công cho người ta thuê rồi tiền chia đôi, tôi không bỏ vốn chỉ bỏ sức cũng sướng mà phải không 😏🤠
♥️Thời gian trôi qua, anh hai lên Sài Gòn học đại học, sách báo của ổng tôi toàn quyền quyết😏. Có một lần Báo Mực Tím về quê tui tổ chức cuộc thi xem ai sở hữu nhiều kỳ mực tím nhất, nhỏ bạn tôi chở tôi về nhà soạn báo của anh hai lên thi, thế là được giải nhất, được quà tặng là một chiếc cặp xách đi học
♥️Nói chung thành quả anh tui dầy công tạo dựng trong một thời gian dài, toàn tui hưởng 😏🤠😍
❤️Mẹ vẫn luôn là người bạn đồng hành với anh em tôi suốt từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành & cho đến tận ngày hôm nay. Chúng tôi có thể chia sẻ với mẹ về mọi điều trong cuộc sống: tình yêu, công việc & cả ước mơ … mẹ như là một người bạn, người tri kỷ của chúng tôi. Tình yêu thương & sự đồng hành của ba mẹ là chất liệu quý giá để chúng tôi trưởng thành & trở thành người hữu ích
♥️Tuổi thơ êm đềm trôi qua ở làng quê nghèo mà vui, vật chất ít nhưng tình yêu thương thì thật là lớn lao. Kỷ ức tuổi thơ và tình yêu thương của gia đình chính là hành trang mà tôi mang theo trong suốt hành trình của cuộc đời ♥️📷🎬
♥️Kỷ niệm Sài Gòn, ngày 26/3/2024🌻
Bạn đang xem : KÝ ỨC TUỔI THƠ